🔔Vậy giới hạnh cụ túc là gì?

ĐẠO PHẬT

🔔Vậy giới hạnh cụ túc là gì?

1️⃣ 1.- Vị tỳ kheo phải từ bỏ từ bỏ sát sanh, tránh xa sự sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, bỏ gươm đao, cung tên, súng đạn, dao rựa mác, luôn luôn phải tu tập biết xấu hổ và sợ hãi trước những lổi nhỏ nhặt sát sanh, phải có lòng từ bi, sống phải thương xót đến tất cả hạnh phúc của chúng sanh và loài hữu tình. Như vậy là giới hạnh thứ nhất của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

Chúng ta nhớ những giới hạnh này là giới hạnh thứ nhất của vị tỳ kheo. Dù là vô tình làm chết chúng sanh chúng ta cũng phải xấu hổ chứ không đợi chúng ta có cố ý mà coi thường hành động vô tình đó, bởi một vị tu sĩ có giới hạnh thì không được làm đau khổ chúng sanh nào hết, chứ không phải ăn thịt chúng sanh trong miệng mà gọi là có giới hạnh được đâu. Cho nên một người tu sĩ theo đạo Phật thì phải biết từng hành động trong cuộc sống chúng ta hằng ngày thì gọi là giới hạnh.

Hằng ngày chúng ta đi đạp chết côn trùng thì đó là giới hạnh của chúng ta sao, hoặc là hằng ngày ăn thịt chúng sanh mà gọi đó là giới hạnh của chúng ta sao. Cho nên chúng ta phải thấy được chỗ đó. Chúng ta còn phải trau dồi Tứ Vô Lượng Tâm trong các hành động để luôn luôn lúc nào chúng ta cũng thực hiện tâm từ bi thương yêu của chúng ta đối với chúng sanh, từ đó chúng ta mới không làm đau khổ chúng sanh, không giết hại chúng sanh. Đó là sự tu tập giới hạnh của chúng ta.

Việc này chưa phải là những pháp dạy tu mà chỉ là những pháp chúng ta phải biết để chúng ta ngăn ngừa và thực hiện trong sự tu tập. Đến khi dạy các pháp như 37 phẩm trợ đạo, tu Tứ Niệm Xứ, Ngũ Căn, Ngũ Lực, Thất Bồ Đề Phần thì từ đó mới dạy cách thức tu cho sâu thêm hơn trong những pháp hành, còn bây giờ chúng ta chỉ nói về giới hạnh cho nên chúng ta chỉ lướt qua mà không nói về pháp hành. Nhưng chúng ta phải biết pháp hành. Nói về thương xót chúng sanh thì chúng ta phải biết từ bi hỉ xả, do đó chúng ta muốn cho giới hạnh được tròn đủ thì chúng ta phải thực hiện từ bi hỉ xả, phải thực hiện Tứ Chánh Cần. Để thực hiện Tứ Chánh Cần, Thầy đã dạy các thầy biết cách trạch pháp ra các câu pháp hướng ra sao, pháp tùy ra sao, các thầy đã rõ rồi, do vậy các thầy đã biết được giới hạnh, mà biết được giới hạnh thì quý thầy thực hiện ở những pháp đã học tức là quý thầy đã đạt được giới hạnh thứ nhất như trong giới luật của đức Phật đã dạy. Giới hạnh thứ nhất là hành động của chúng ta phải thực hiện tâm từ như thế nào để giữ trọn được giới hạnh không còn giết hại chúng sanh, không còn cầm một vật mà làm đau khổ chúng sanh nữa.

2️⃣ 2.- Vị tỳ kheo phải từ bỏ lấy của không cho, chỉ lấy những vật đã cho, chỉ mong những vật đã được cho, tự sống thanh tịnh ở hạnh tu này, luôn luôn giữ gìn không để mang tiếng trộm cắp. Như vậy đây là giới hạnh thứ hai của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

Như vậy đức Phật đã phân ra từng chút để thấy giới hạnh của nó. Giới hạnh là hành động thanh tịnh không còn trộm cắp, không còn ăn uống phi thời, ăn lặt vặt. Đó là giới hạnh. Cho nên cuộc sống của chúng ta có giới hạnh thì phải nêu lên giới hạnh như vậy thuộc giới hạnh thứ mấy trong cuộc đời tu hành của chúng ta phải giữ gìn nó.

3️⃣ 3.- Vị tỳ kheo phải từ bỏ dâm dục, xa lánh sự dâm dục, luôn luôn tự sống tịnh hạnh trong sạch, trong ý không được móng khởi dâm dục. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ ba trong giới luật của đức Phật.

Các thầy thấy những giới hạnh này gần như nằm trong giới bổn của Ngũ giới, nhưng không phải đâu, nó là giới hạnh, phải biến ra hành động của chúng ta, còn giới bổn nhắc nhở chúng ta đừng làm chuyện đó chứ không phải giới hạnh. Giới hạnh là cuộc sống của tu sĩ, hành động sống của tu sĩ phải nghiêm chỉnh trong hành động đó, là oai nghi tế hạnh của vị đó, cho nên gọi là giới hạnh.

4️⃣ 4.- Vị tỳ kheo từ bỏ nói láo, tránh xa sự nói láo, luôn luôn nói lời chân thật, y chỉ trên sự thật mà nói, nói rất chắc chắn đáng tin cậy, không lường gạt không phản lại lời nói. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ tư trong giới luật của đức Phật.

Trong giới bổn thì giới đó cũng là giới thứ tư, mà trong giới hạnh là hành động không nói láo, hành động oai nghi của chúng ta hằng ngày thì cái oai nghi đó gọi là giới hạnh của chúng ta.

5️⃣ 5.- Vị tỳ kheo từ bỏ nói lưỡi hai chiều, tránh xa nói hai chiều, nghe điều gì ở chỗ này không đến chỗ kia nói để sanh chia rẻ ở những người này; nghe điều gì nói ở chỗ kia không đi nói với những người này để sanh chia rẻ ở những người kia. Như vậy tỳ kheo ấy đang sống hòa hợp với kẻ li gián, khuyến khích sự hòa hợp, vui mừng trong sự hòa hợp, thoải mái trong sự hòa hợp, hân hoan trong sự hòa hợp, nói những lời đưa đến sự hòa hợp. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ năm trong giới luật của đức Phật.

Chúng ta thấy giới thứ tư và giới thứ năm đều nằm trong Thập thiện chứ không nằm trong Ngũ Giới. Trong Thập Thiện các giới này đều nằm trong phần miệng. Nếu miệng chúng ta không nói những lời như vậy thì đó là giới hạnh của người tu sĩ. Đây là điểm khác biệt trong giới bổn. Trong giới bổn khi nói Ngũ Giới thì chỉ nói vọng ngữ thôi, còn trong Thập Thiện mới có nói lưỡi hai chiều. Như vậy qua giới hạnh chỉ có sự sai khác này thôi mà nói lên được hành động của vị tu sĩ, cái oai nghi tế hạnh của vị này ở cái miệng.

6️⃣ 6.- Vị tỳ kheo từ bỏ nói lời độc ác, tránh xa nói lời độc ác, vị ấy nói những lời không có lổi lầm, đẹp tai, dễ thương, nhẹ nhàng, ôn tồn, nhã nhặn, dễ cảm thông đến tâm của mọi người, luôn luôn có những lời tao nhã làm đẹp lòng người khác. Như vậy giới hạnh của vị ấy thứ sáu trong giới luật của đức Phật.

Giới hạnh thứ sáu này, chúng ta thấy người tu sĩ không nói lời to tiếng, không nạt nộ, không làm cho người ta khổ sở, làm cho người ta sợ hãi mà luôn luôn nói nhẹ nhàng, ôn tồn, nhã nhặn. Đó là oai nghi tế hạnh ở miệng, giới hạnh thứ sáu trong giới luật của đức Phật.

7️⃣ 7.- Vị tỳ kheo từ bỏ nói lời phù phiếm, tránh xa nói lời phù phiếm, phải nói đúng thời, đúng lúc, nói những lời chân thật, nói những lời có ý nghĩ cao đẹp, nói những lời về chánh pháp, nói những lời về giới hạnh, giới đức, nói những lời đáng được ca ngợi, nói những lời hợp thời, hợp lí, hợp căn, hợp cơ, thuận lí, có mạch lạc, có hệ thống, có ích lợi cho người cho mình. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ bảy trong giới luật của đức Phật.

Như vậy cũng trong hành động nói mà nói như thế nào mà được những giới hạnh đó mới nói.

8️⃣ 8.- Vị tỳ kheo từ bỏ làm hại các hạt giống và các loại cây cỏ thảo mộc. Dùng ngày một bữa, không ăn đêm, không ăn phi thời, từ bỏ ăn phi thời, xa lánh ăn phi thời, từ bỏ đi xem múa hát ca nhạc kịch, từ bỏ trang sức bằng vòng hoa hương liệu, dầu thơm và các thời trang khác, từ bỏ không dùng giường cao rộng lớn, từ bỏ tủ bàn ghế sang đẹp, từ bỏ nhận tiền bạc của báu, từ bỏ không nhận các hạt giống sống, tư bỏ không nhận thịt sống, thịt chín, từ bỏ không nhận đàn bà con gái, từ bỏ không nhận nô tì trai gái, từ bỏ không nhận cừu và dê, từ bỏ không nhận gia cầm và heo, từ bỏ không nhận voi bò ngựa ngựa cái, từ bỏ không nhận ruộng nương đất đai, từ bỏ không nhận người môi giới hoặc tự mình làm môi giới, từ bỏ buôn bán các nghề thương mại, từ bỏ gian lận bằng cân bằng thước bằng tiền bạc hoặc bằng các dụng cụ đo lường khác, từ bỏ các tà hạnh như hối lộ ăn lo gian trá lừa đảo, từ bỏ làm tổn thương hoặc làm đau khổ chúng sanh, câu thúc, bức bách. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ tám trong giới luật của đức Phật.

Như vậy từ bỏ các việc làm đã kể như trên là giới hạnh thứ tám trong đạo Phật. Thầy giảng thêm chỗ không nhận đàn bà con gái: Chúng ta là tu sĩ thì thường có những người cư sĩ vào chùa làm công quả, chúng ta sai họ làm mọi việc trong chùa chẳng khác gì chúng ta là người chủ mà các cư sĩ vào công quả như tôi tớ. Các cư sĩ thì cứ nghĩ làm như vậy được phước cho nên cố hết sức làm mọi việc. Phước đâu không thấy mà chỉ thấy tự mình biến thành nô tì trong chùa, còn các tu sĩ cũng trở thành những chủ nhân ngồi sai khiến cư sĩ làm đủ mọi việc mà lẻ ra các vị tu sĩ phải làm. Đó chỉ là hình thức danh từ công quả thôi. Các thầy đã lợi dụng lòng tin của cư sĩ mà biến họ trở thành nô tì cho mình. Do biết giới hạnh đức Phật đã dạy chi li rõ ràng như vậy cho chúng ta thì chúng ta phải giảng rõ tất cả sự thật trong cuộc sống tu hành của chúng ta cho mọi người biết để khỏi bị lầm lạc.

9️⃣ 9.- Vị tỳ kheo không được trồng trọt tất cả các loại hạt giống. Các loại giống từ rễ cây sanh ra. Và cũng không được làm hại các loại giống đó. Vì vị tỳ kheo chỉ dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà thôi. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ chín trong giới luật của đức Phật.

Vị tỳ kheo không được trồng trọt tất cả các loại hạt giống. Nghiã là hạt giống nào chúng ta cũng không được trồng. Các loại giống từ rễ cây sanh ra, nghĩa là từ rễ cây sanh ra cái tược rồi chúng ta lấy chặt cái tược đó đem trồng. Các loại cây tháp, cây chiết cũng không cho chúng ta trồng, hay các loại củ mọc sanh cây cũng không được trồng. Và cũng không được làm hại các loại giống đó. Đây là điểm đặc biệt của đạo Phật. Vị tỳ kheo chỉ dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà thôi, nghĩa là vị tỳ kheo chỉ đi xin ăn thôi chứ không trồng trọt bất cứ loại cây gì.

Khi chúng ta học giới bổn thì chỗ trồng tỉa trong giới bổn không xem phạm lổi gì cả, nhưng qua giới hạnh thì chúng ta thấy hành động của vị tu sĩ chỉ có đi xin ăn mà thôi chứ không làm một cái gì cả. Mà thật sự đi xin ăn mới giải thoát chứ còn làm thì làm sao giải thoát được, nên đức Phật cấm không vị tu sĩ cho nhận từ các hạt giống.

🔟 10.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn cất chứa và thọ hưởng các đồ vật như cất chứa các món ăn, cất chứa đồ ăn uống, cất chứa vải, cất chứa xe cộ, cất chứa đồ nằm, cất chứa hương liệu, cất chứa các mỹ vị như vậy không đúng giới hạnh vị ấy phải từ bỏ cất chứa các vật trên. Như vậy là giới hạnh của vị ấy thứ mười trong giới luật của đức Phật.

Khi đọc tới giới hạnh của vị tu sĩ, Thầy thấy Thầy chưa trọn vẹn vì trong Tu viện còn cất chứa để dành nhiều thứ, chỉ khi Thầyẩn bóng, sống đời du tăng khất sĩ, nay ở rừng, mai ở chợ, ba y một bát, đau thì xin thuốc mà khỏe thì thôi, chứ không để dành thứ gì cả.

1️⃣ 1️⃣ 11.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống theo các trò du hí không chơn chánh như: múa hát ca nhạc kịch ngâm vịnh, nhịp tay nhịp chân, kệ tụng ca ngâm í a í à, hoặc tụng kinh, tụng thần chú tay bắt ấn, đánh trống lớn trống nhỏ, phèn la chập chỏa đẩu chuông mõ, diễn tuồng thần tiên, mãi võ, đấu voi đấu ngựa, đấu bò, đấu trâu, đấu dê, đấu cừu, đá gà, đá dế, đá chim cun cút, đấu gậy, đấu côn, đấu quyền, đô vật, bắn súng, đấu gươm, thi bắn, tập dợt bắn, tập đánh giặc giả, tập dàn trận, thao dượt, diễn binh. Vị tỳ kheo phải từ bỏ các trò du hí không chơn chánh trên. Như vậy là giới hạnh thứ mười một trong giới luật của đức Phật.

Hôm nay Thầy kể ra hết để quý thầy chuẩn bị con đường học giới sáng tỏ như ban ngày, không còn chỗ nào mờ ám hết.

1️⃣ 2️⃣ 12.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống theo các trò chơi giải trí trong thế gian như cờ tướng, cờ gánh, cờ quân, cờ vua, cờ tám hình vuông, cờ mười hình vuông, cờ chơi trên đất, chơi trò nhảy ô, chơi bỏ khăn, chơi làm mù bịt mắt, chơi u bắt mọi, chơi đánh gồng đánh trọng, chơi u óc, chơi nhãy dây cò cò, chơi bông vụ, chơi xúc sắc, chơi đá cầu, chơi bóng rổ, chơi đánh tennis, chơi đá bóng, lội đua, chạy đua, ghe đua, xe đua, thổi kèn, lộn nhào uốn dẽo, đánh đu, các trò chơi điện tử, chơi chong chóng, bông vụ, búp bê, chơi ú tim, chơi cung tên giả, chơi đoán chữ viết trên lưng, trên không, chơi bắt chước bộ điệu, chơi làm nghề… Giới hạnh của người tu sĩ không được chơi các loại này. Có nhiều chú 7 tuổi vô tu hành chơi nhãy cò cò, bỏ khăn, bịt mắt…. các chú chơi tất cả các trò chơi của trẻ con ngoài thế gian cho nên đức Phật liệt tất cả các trò chơi như vậy không có trong giới hạnh của người tu sĩ đạo Phật. Vị tỳ kheo phải từ bỏ các loại giải trí như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười hai của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

1️⃣ 3️⃣ 13.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống dùng các giường cao rộng lớn, ghế trường kỷ, nệm trải giường bằng len, bằng cao su, nệm bông, vải trải giường nhiều mầu, chăn len trắng, chăn len thêu bông, thêu hình các con thú, nệm bằng lông thú một hay cả hai mặt, mền có đính ngọc, mền bằng lụa, bằng da voi, bằng da ngựa, bằng da con sơn dương khâu lại, tấm thảm có lều che phía trên, ghế dài có gối đầu, gối chân, gối ôm có màu sắc rực rỡ. Nói chung là tất cả những đồ dùng trong nhà hiện đại như TV, tủ lạnh, máy giặt, máy điều hòa, điện thoại, vi tính… thì người tu sĩ có giới hạnh không được dùng. Vị tỳ kheo phải từ bỏ sử dụng các vật như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười ba của vị ấy trong giới luật của đức Phật. Một số những vật liệt kê trên trong kinh không nói vì trong thời đức Phật chưa có; nhưng những gì đã có, đức Phật đều vạch ra nói hết cho nên Thầy dựa theo đó mà kể thêm những phương tiện hiện đại của thời chúng ta khi chúng không giúp cho người tu sĩ tu học. Vị tỳ kheo phải từ bỏ không dùng các vật như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười ba của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

1️⃣ 4️⃣ 14.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn dùng các đồ trang sức, mỹ phẩm làm đẹp người như thoa dầu, đấm bóp, tắm giặt làm cho mềm dẽo thân mình, hoặc đập tay đập chân, tập luyện làm cho mềm tay chân, dẽo dai uốn éo, hoặc dùng gương soi kem đánh mặt, vòng hoa, chuổi hạt, phấn son, phấn trát mặt, tóc giả, các vật như gậy cầm tay, cà quéo, gươm, lọng dù, dép thêu, khăn đầu, mũ nón, phất trần, giải trắng có viền tua dài,… Vị tỳ kheo phải từ bỏ không dùng các vật như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười bốn của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

1️⃣ 5️⃣ 15.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà không sống thầm lặng độc cư thường hay nói những câu chuyện vô ích tầm thường như câu chuyện nói về vua chúa, câu chuyện nói về ăn trộm, câu chuyện nói về đại thần, câu chuyện nói về chuyện hãi hùng, câu chuyện nói về binh lính, câu chuyện nói về chiến tranh, câu chuyện nói về đồ ăn uống, câu chuyện nói về vải mặc, câu chuyện nói về máy móc, câu chuyện nói về khoa học, câu chuyện nói về tôn giáo, câu chuyện nói về thầy này thầy kia, câu chuyện nói về giáo hội, câu chuyện nói về giường nằm, câu chuyện nói về vòng hoa, câu chuyện nói về hương liệu, câu chuyện nói về bà con, câu chuyện nói về xe cộ, câu chuyện nói về tai nạn lưu thông, câu chuyện nói về làng xóm, câu chuyện nói về thị tứ, câu chuyện nói về thành phố, câu chuyện nói về thế giới, câu chuyện nói về đàn bà đàn ông, câu chuyện nói về vị anh hùng này vị anh hùng khác, câu chuyện nói bên lề đường, câu chuyện tại giếng nước, câu chuyện về người chết thế này thế khác, câu chuyện tạp thoại, huyền thoại, câu chuyện biến trạng của trái đất, câu chuyện biến trạng của đại dương, câu chuyện về hiện hữu và không hiện hữu,… các tu sĩ phải không nói những việc trên thì may ra giữ được các giới hạnh, mới có thể tu đạt được sự giải thoát. Đức Phật dạy chúng ta không nói những việc này để giữ tròn đầy hạnh độc cư tu hành theo giáo pháp của đức Phật. Vị tỳ kheo phải từ bỏ không nói các việc vô ích tầm thường như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười lăm của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

Như vậy khi nói giới hạnh thứ mấy là biết đó là những giới hạnh như thế nào trong giới luật của đức Phật. Người học giới luật phải biết những giới hạnh nào là thuộc giới hạnh thứ mấy, cho nên người không học giới luật thì không biết trong giới hạnh thứ mấy có những giới hạnh như thế nào.

1️⃣ 6️⃣ 16.- Vị tỳ kheo mặc dù sống đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống bàn luận về những kiến chấp, tà kiến, tranh luận về thiền, tranh luận vế kinh Đại thừa Tiểu thừa, tranh luận về kiến giải tưởng giải, tranh luận về luật học, tranh luận về Luận Trung Quán, Abhidhamma, Thanh tịnh đạo luận, luận về Bát nhã, tranh luận về Phật Tánh… Tất cả những tranh luận này trong kinh chỉ nói đến tà kiến kiến chấp của 62 luận thuyết, nhưng bây giờ thì luận của chúng ta nằm ở tranh luận hơn thua về thiền, về Đại thừa Tiểu thừa, về Bát nhã, về Luận Trung Quán, về Abhidhamma, về Thanh tịnh đạo luận. Đó là các tranh luận trong thời đại của chúng ta làm tan nát ngôi nhà Phật giáo, để cho người hiện giờ biết sự tranh luận như vậy là sai trong giới hạnh của đức Phật. Như vậy người tu sĩ không nên tranh luận dưới mọi hình thức để giữ giới hạnh được tròn đầy. Vị tỳ kheo phải từ bỏ, xa lánh những cuộc tranh luận, tranh chấp những luận thuyết kể trên, như vậy là giới hạnh thứ mười sáu của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

1️⃣ 7️⃣ 17.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống đưa các tin tức người này người kia, hoặc tự đứng ra làm môi giới thuyết khách cho các vua chúa, cho các vị đại thần bàn mưu tính kế, quốc sự quốc dân, làm mai dong môi giới bán nhà, bán ruộng bán đất, môi giới buôn bán, môi giới trai gái, môi giới làm ăn, chạy affair để kiếm danh kiếm lợi. Vị tỳ kheo ấy phải từ bỏ xa lìa đưa tin làm môi giới như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười bảy của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

1️⃣ 8️⃣ 18.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn sống lừa đảo, nói lời siểm nịnh, gợi ý dèm pha để cầu lợi, vị ấy phải từ bỏ viển li lời nói siểm nịnh như trên. Có nhiều người tu sĩ nịnh bợ vua để được phong chức làm này kia, đó là điều tu sĩ không nên làm, hoặc là thấy người giàu có cúng dường mình nhiều thì nịnh bợ cho nên khi họ đến xuất gia thì mau mau nhận cho thọ cụ túc liền, như vậy là không nên mà phải xem họ có giữ gìn giới luật được mới cho bằng không thì không cho, dù đó là ai. Đó là người tu sĩ cương nghị để giữ gìn mạng mạch Phật pháp. Những tà hạnh tà nghiệp như xem tướng, coi tay, chiêm tinh tuổi tác, tướng mạo yểu tướng, mạng tướng, thân tướng, dấu chuột cắn, cúng bái, tế lửa, tế núi, tế sông, tế vỏ lúa, tế tấm, cúng gạo muối, tế thực tô, tế thực phẩm, tế máu. Vị tỳ kheo ấy phải từ bỏ xa lìa làm các tà hạnh như trên, như vậy là giới hạnh thứ mười tám của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

Như trong các chùa chiều chiều lấy gạo muối cúng cô hồn tức là tế gạo muối; còn tế thực tô là lễ cúng có đồ ăn thực phẩm cúng linh; tế máu là có người tự cắt tay mình lấy máu để tế; tế lửa là cúng thần lửa, cúng bếp; tế núi tế sông là cúng thần núi thần sông hà bá thủy long; cúng vỏ lúa theo truyền thuyết nói ngày xưa hạt lúa lớn tự lăn về nhà nên ngày nay có người dùng khúc cây tiện làm thành như vỏ lúa rồi cúng nó, nhưng Thầy nghĩ không có chuyện hạt lúa to như vậy, mà đó là do người ta tưởng tượng ra. Hiện bây giờ chúng ta cũng còn những ảnh hưởng đó, đức Phật dạy đó là những cái sai, không đúng hạnh của người tu, không được làm, thế mà trong các chùa vẫn cúng cô hồn các đảng.

1️⃣ 9️⃣ 19.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn nuôi sống bằng những tà nghiệp như làm nghề xem tay, xem tướng nốt ruồi, khoa xem địa lí, khoa xem mộng, khoa cầu thần ban phước, khoa cầu quỷ ma yếm đối trùng tang, yếm đối ma quỷ thần trùng, yếm đối nhà cửa mả mồ, dùng khoa thuốc rắn trị rắn, khoa thuốc độc trị bò cạp, đoán số mạng, cầu khẩn ngăn ngừa tai nạn, khoa biết chim nói chuyện. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp đã kể trên, như vậy là giới hạnh thứ mười chín của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

2️⃣ 0️⃣ 20.-Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn nuôi sống bằng những tà nghiệp như làm nghề xem ngọc báu, xem tướng que gậy, xem tướng áo quần, xem tướng gươm kiếm, xem tướng mũi tên, xem tướng cây cung, xem tướng vỏ khí, xem tướng đàn bà, xem tướng đàn ông, xem tướng thiếu niên thiếu nữ, tướng đầy tớ nam, tướng đầy tớ nữ, tướng voi, tướng ngựa, tướng bò đực, tướng bò cái, tướng dê, tướng cừu, tướng gia cầm, tướng chim cun cút, tướng con tắc kè, tướng vật tay dài, tướng ma tướng quỷ, tướng thú vật. Tất cả các loại xem tướng này đức Phật đều cấm không cho tu sĩ làm loại nghề nghiệp này. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp đã kể trên, như vậy là giới hạnh thứ hai mươi của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

2️⃣ 1️⃣ 21.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn nuôi sống bằng những tà nghiệp như đoán trước vua sẽ tiến quân, vua sẽ lui quân, vua bản xứ sẽ tấn công, vua ngoại bang sẽ triệt thoái, vua bản xứ thắng trận, thất trận, vua ngoại bang thất trận, thắng trận, như vậy sẽ có sự thắng trận cho phe bên này, như vậy sẽ có sự bại trận cho phe bên kia. Những chuyện như vậy không phải là việc của các tu sĩ bàn luận. Nó xẩy ra thì kệ nó, bàn như vậy đâu có mang lại lợi ích gì cho người tu, nếu muốn bảo vệ tổ quốc thì khoát áo chiến trận ra trận. Trong vai trò nào thì phải đúng theo vai trò đó. Tu sĩ thì phải đúng hạnh của tu sĩ. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp như đã kể trên, như vậy là giới hạnh thứ hai mươi mốt của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

2️⃣ 2️⃣ 22.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn tự nuôi sống bằng những tà nghiệp như đoán trước sẽ có nguyệt thực, nhật thực, sẽ có tinh thực, mặt trăng mặt trời sẽ đi đúng chánh đạo, mặt trăng mặt trời sẽ đi ngoài chánh đạo, sẽ có sao băng, các tinh tú sẽ đi đúng chánh đạo, các tinh tú sẽ đi ngoài chánh đạo, sẽ có lửa cháy, phương hướng sẽ có động đất, sẽ có sấm sét, mặt trăng mặt trời các vì sao sẽ mọc, sẽ lặn, sẽ mờ, sẽ sáng, nguyệt thực sẽ có kết quả như thế này, nhựt thực sẽ có kết quả như thế kia. Những điều trên đây vị tỳ kheo cần phải tránh xa, cần phải từ bỏ không được lấy những nghề nghiệp này nuôi sống tà mạng, như vậy là giới hạnh thứ 22 của vị ấy trong giới luật của đức Phật. Chúng ta là người tu không để ý đến hiện trạng của nhựt thực, nguyệt thực xẩy ra trên trái đất này, tâm không giao động trước các hiện tượng thiên nhiên của vũ trụ.

Thầy kể lại một chuyện của giáo đoàn tỳ kheo thời đức Phật khi giáo đoàn đi đến bờ sông thì trời đã tối nên phải ngủ lại bên bờ sông để chờ mai sáng qua sông, nhưng nửa đêm nước sông ngập lụt dâng lên cao các chúng tỳ kheo nhao nhao giao động nên đức Phật sai một vị tỳ kheo dùng thần thông chận dòng nước lại cho đến sáng để giáo đoàn qua sông. Vị tỳ kheo thực hiện lời đức Phật, khi chúng tỳ kheo biết vị đó có thần thông thì vị đó đã rời khỏi giáo đoàn. Khi dạy đến đó Thầy sẽ nói rõ tên của vị cao tăng này. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp như đã kể trên, như vậy là giới hạnh thứ 22 của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

2️⃣ 3️⃣ 23.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn tự nuôi sống bằng những tà nghiệp như đoán trước sẽ có mưa nhiều, sẽ có đại hạn, sẽ được mùa, sẽ mất mùa, sẽ được an ổn, sẽ bị bịnh, bị hiểm họa, sẽ có những ôn dịch, sẽ có bịnh này bịnh khác. Hay làm nghề đếm trên ngón tay, tính số đoán quẻ âm dương, kế toán, làm sổ sách, làm thư ký, làm các nghề của thường tình thế gian. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp như đã kể trên, như vậy là giới hạnh thứ 23 của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

Những giới hạnh mà Thầy kể ra, các con có thấy có trong giới luật của Phật không? Trong giới bổn không nói đến, mà ở đây kể ra rất kỹ vì ở đây là những cái mà chúng ta lầm lạc cho nên có người lầm lạc làm thầy thuốc, châm cứu, thầy cúng… họ tưởng làm như vậy đúng trong đạo Phật, nhưng sự thật là sai. Trong đạo Phật đâu có các nghề này vì thế giới hạnh thì không ai dạy hết cho nên không ai nói được, nếu có nói thì những người làm các nghề này nói trong giới luật không cấm. Bởi giới bổn đâu có nói cấm làm các việc này nhưng trong giới hạnh thì nói rất rõ ràng và đầy đủ cấm các vị tỳ kheo làm các việc này.

2️⃣ 4️⃣ 24.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn tự mình nuôi sống bằng những tà nghiệp như chọn ngày lành để rước dâu hay rể về nhà, chọn ngày để đưa dâu hay rể, lựa ngày tốt xấu để hòa giải, lựa ngày giờ tốt xấu để chia rẽ, lựa ngày giờ tốt xấu để đòi nợ, lựa ngày giờ tốt xấu để cho mượn cho vay tiền, chi tiền, lựa ngày giờ tốt xấu để xuất hành, ăn tân gia, lựa ngày giờ tốt xấu để đi buôn, đi kiện thưa tụng gởi, lựa ngày giờ tốt xấu để an táng, trừ linh trừ thần,… Ở đời chúng ta thấy những việc này quá nhiều mà ở trong giới bổn không có, chỉ có rất đầy đủ trong giới hạnh của Phật; nếu người tu sĩ mà làm các việc này thì hạnh tu sĩ của họ sai, cho nên chúng ta không nên làm. Như vậy các tu sĩ không làm các việc này, vậy mà trong các chùa, ngay như chính bản thân của Thầy cũng bị người ta đến nhờ Thầy coi ngày giờ tốt xấu để ăn tân gia, chôn cất… mặc dù Thầy không làm nhưng họ nói Thầy thế này thế khác đủ thứ hết, họ nói tu sĩ không giúp đở gì cho phật tử hết, người phật tử „ruột“ nhất là đòi hỏi cái này nhất, Họ đồn Thầy coi ngày giờ tốt xấu rất đúng, một ngàn lần là đúng cả ngàn lần, nói đâu có đó. Dùng bùa chú để giúp người mua bán làm ăn may mắn, dùng bùa chú để khiến người gặp tai nạn rủi ro, dùng bùa chú để ếm nhà cửa, phá thai, dùng bùa chú để khiến cho người cóng lưỡi, khiến cho quai hàm cử động. khiến cho tay chân múa may nhãy nhót như điên khùng, dùng bùa chú để khiến người đưa tay lên xuống, dùng bùa chú khiến người bị điếc, dùng bùa chú hỏi gương, dùng bùa chú hỏi đồng cốt thiếu nữ, hỏi tà ma, hỏi quỷ thần về tập vựng, về tai nạn của con người, dùng bùa chú đi hỏi thiên thần để biết họa phước, thờ thần mặt trời, thần đất, thần núi, thần lửa, thần tài, và cầu thiên thần để mang tài lợi đến cho gia chủ. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp không chân chánh ở trên, như vậy là giới hạnh thứ24 của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

2️⃣ 5️⃣ 25.- Vị tỳ kheo mặc dù đã dùng các món ăn do tín thí cúng dường mà vẫn còn tự mình nuôi sống bằng tà nghiệp như dùng chú thuật để gạt người, để tìm đất tốt làm nhà, để cầu phước cho nhà mới, làm lể cúng bái, lể tắm, lể hi sinh, làm thuốc ngăn nôn mữa, làm thuốc bài tiết cổ, tẩy tịnh trong đầu, thoa dầu trong lỗ tai lỗ mũi, nhỏ mắt, nhỏ lỗ tai, nhỏ mũi, chửa mắt chửa tai chửa mũi, làm thầy thuốc thầy mổ xẻ, thầy chửa bịnh con nít, thầy thuốc nam, cho uống bằng rể cây, lá cây. Tất cả những nghề này Phật cấm các tu sĩ không được làm, chỉ lo cho đúng giới hạnh tu cho giải thoát. Chúng ta chỉ nên giúp họ hiểu biết bịnh khổ của họ là do nhân quả, họ phải giải quyết nhân quả khổ của họ, chứ chúng ta không trị ở ngọn bịnh đau, trị ở ngọn bịnh đau thì không dứt hết khổ. Vì vậy đức Phật mới được gọi là Y Vương, trị bịnh gốc chứ không trị bịnh ngọn của chúng sanh. Vị tỳ kheo ấy phải tránh xa từ bỏ các tà hạnh nghiệp không chân chánh đối với người tu sĩ đạo Phật ở trên, như vậy là giới hạnh thứ25 của vị ấy trong giới luật của đức Phật.

🎯 Vị tỳ kheo nhờ giữ giới hạnh, không làm các tà nghiệp, (không?) làm đúng hạnh nghiệp của người tu sĩ và nhờ đầy đủ giới hạnh luật nghi nên vị tỳ kheo ấy không thấy sợ hãi từ một phương diện nào của sự giữ gìn hộ trì giới luật. Vị ấy nhờ giới hạnh luật nghi cao quý này nên hưởng thọ lạc, nội tâm thanh tịnh không còn si ám, đó là tỳ kheo đầy đủ giới hạnh luật nghi. (còn tiếp) 🙏

Trích từ: TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC, GIÁO ÁN TU ĐẠO PHẬT https://nguyenthuychonnhu.net/index.php/bdt/506-ghcnts

PHẬT PHÁP TẠI GIA
Letzte Artikel von PHẬT PHÁP TẠI GIA (Alle anzeigen)

Schreibe einen Kommentar

Deine E-Mail-Adresse wird nicht veröffentlicht. Erforderliche Felder sind mit * markiert